6 năm chung chăn gối giờ tôi nhìn chồng với ánh mắt xa lạ
Một tay tôi nuôi con, rồi lúc bị cảm sắp chết gọi điện cho anh cũng chẳng thèm về, con ốm anh mặc kệ, như thế thì làm gì tôi phải thương – Theo hon nhan gia dinh
6 năm chung sống nước mắt của tôi nhiều hơn nụ cười, tôi khóc không phải vì nghèo, không có tiền mà vì anh ham chơi, quên cả gia đình và các con. Ngoài giờ làm anh chưa bao giờ phụ giúp tôi việc nhà, mình tôi làm hết mặc dù lương của anh đưa cho tôi chỉ bằng 1/3 số tiền tôi kiếm được. Người lao động họ thường bắt đầu làm từ 1h sáng, còn anh kết thúc một ngày là 3h sáng, tôi có nói nhỏ nhẹ hay dùng đủ cách giận hờn, dọa nạt đều vô dụng, nói nhiều thì anh đánh. Năm nào cũng ít nhất 3,4 trận bị đánh, lần nào tôi cũng thâm mày tím mặt. Vậy mà chưa bao giờ tôi thấy con người anh ân hận, cũng chẳng nhận được lời xin lỗi nào.
Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao mình lại có thể vui vẻ với anh sau một tuần, cứ thế tôi chịu đựng anh 6 năm rồi. Cách đây 2 tháng anh lại đánh tôi vì lý do anh đi chơi bị tôi gọi về làm mất mặt trước bạn bè. Anh cứ thế đấm đá tôi, đến khi tôi nằm ngục xuống đất anh vẫn ra sức đánh. Tôi cố gắng bò vào trong nhà lấy điện thoại gọi cho bố mẹ sang. Anh tuyên bố trước mặt bố mẹ tôi là bỏ vợ được chứ không bao giờ bỏ trò chơi. Lúc đó tôi chỉ muốn bỏ ngay lập tức nhưng bố mẹ không cho vì đã có hai đứa con rồi, nhìn chúng thấy tội nghiệp chị tamsu
Lần này không hiểu sao trái tim tôi lại băng giá, hai tháng rồi không nói chuyện với chồng, vẫn đi làm, sống cùng nhau trong một mái nhà, chỉ có điều tôi chẳng thèm nhìn anh. Anh nói gì tôi cũng không buồn nghe, chỉ chăm sóc các con như ngày xưa. Anh đi chơi xổ sốu tôi cũng mặc kệ, chẳng có cảm giác nặng nề, nếu chồng có bị công an bắt tôi cũng chẳng vội vàng mang tiền ra nộp phạt vì trái tim đã vô cảm với anh rồi. Nhiều hôm anh đi chơi đến 4h sáng tôi cũng khóc nhưng nghĩ hãy để nước mắt ấy vào trong vì chồng có thương mình đâu. Một tay tôi nuôi con, rồi lúc bị cảm sắp chết gọi điện cho anh cũng chẳng thèm về, con ốm anh mặc kệ, như thế thì làm gì tôi phải thương. Liệu tôi có thể coi anh không tồn tại được không? Tôi có đủ sức mạnh để làm điều đó không? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Xem thêm: Những tam su buon đáng đọc nhất